Tiêu Nhiên Mộng – Quyển 2 – Chương 31

Quyển 2: Gió cuốn, mình ta độc hành

Chương 31: Đại điển phong Hậu

chuong-29

Thời điểm tôi tỉnh giấc, toàn bộ ý thức đều tập trung vào vết thương trên ngực, cơn nhức nhối từ bên trong lan tận ra ngoài. Đến thở mà tôi còn thấy khó khăn. Nhưng thật ra, tất cả những miệng vết thương khắp cơ thể đã kết vảy, còn Tiểu Ngân thì đang ngủ yên bên cạnh. Hẳn là do nó chữa.

 

Hơi ngước đầu, tôi hoảng sợ thấy một người vẫn còn kinh ngạc ngồi ở mép giường nhìn mình. Khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân kia, và cả khóe miệng hơi nhếch ấy, không phải Vệ Linh Phong thì là ai đây?

 

Tôi thu lại sự sửng sốt, bình tĩnh liếc hắn rồi chống vào mép giường ngồi dậy.

 

            “Nàng hạ Nhan Tĩnh thuốc gì?” Giọng Vệ Linh Phong vang lên bên tai, “Theo tính cách của nàng, chắc hẳn là không phải chỉ để dọa nàng ta đúng không?”

 

Tôi đờ người. Lúc thò tay lấy viên thuốc giấu trong túi bên hông ra thì tình huống khi đó khá là nguy cấp. Tôi chỉ tùy tiện nhặt lấy một viên thuốc rồi ném vào miệng cô ta, nên thực sự cũng chẳng biết là thuốc gì.

 

Cân nhắc một chốc, tôi không khỏi cười khổ. Thế mà……………… lại là “Tuyệt phong hoa”. Tôi còn hi vọng là mình đã cho cô nàng thuốc đục ruột. Chết rồi thì, với tôi hay với cô ta đều tốt, mọi chuyện chấm dứt.

 

Tuyệt phong hoa giống với rất nhiều những độc dược khác trong ngực áo tôi, là một loại thuốc rất thường thấy trong cung, cũng chẳng biết là ai đã nghiên cứu bào chế rồi lưu truyền nó. Có điều, Thiên Thiên bảo, trong cung có rất nhiều chuyện đen tối, vì vậy cũng nên phòng hờ bên người một ít.

 

Tuyệt phong hoa, thuốc hủy dung mãn tính. Khi tâm tình bình thản, vô dục vô cầu thì sẽ không phát tác, nhưng một khi lòng dậy sóng quá lớn, máu trong cơ thể tuần hoàn nhanh về tim sẽ gây ra một sự trao đổi chất dữ dội, chỉ qua một đêm mà có thể khiến người ta già đi thêm mười, hai mươi năm.

 

Tôi khẽ thở dài. Đáng tiếc. Cuộc sống trong cung thế này mà còn có thể giữ cho tâm mình không loạn thì tuyệt đối không phải người bình thường.

 

            “Vệ Linh Phong.” Tôi ngẩng đầu, yên lặng nhìn hắn, giọng nhã nhặn, gương mặt không có lấy chút cảm xúc, “Chúng ta chấm dứt khế ước trước hạn đi thôi.”

 

Hai mắt Vệ Linh Phong sáng rực nhìn tôi, hai tay chống bên người vô thức siết lại, lâu sau mới bật thốt một câu:”Nếu trẫm………………… không đồng ý?”

 

            “Thôi quên đi.” Sắc mặt tôi không chút biến đổi, lẳng lặng hạ mi mắt, nhặt viên thuốc trên giường, nói,”Hoàng Thượng, ta phải về đây.”

 

Chống cơ thể nhức mỏi dậy, tôi cẩn thận ôm Tiểu Ngân xuống giường. Cổ tay bỗng bị nắm chặt. Vừa ngẩng đầu, tôi bắt gặp ánh mắt có hơi phẫn nộ và mất không chế của Vệ Linh Phong:”Như vậy nàng cho rằng, món nợ của Tâm Tuệ là gán trên người trẫm ư?”

 

Tôi hoàn toàn không chú ý đến cơn đau đớn trên cổ tay và bầu không khí thịnh nộ xung quanh, nhìn hắn bằng cái nhìn băng giá, lạnh lùng đáp:”Ngươi! Không! Xứng!”

 

Trong mắt Vệ Linh Phong hiện lên sát khí đặc quánh và…………….. đau đớn. Ánh mắt nóng rẫy như ngọn lửa lan rộng ra đồng cỏ trên khắp toàn thân tôi. Giờ khắc này, tôi dường như còn có thể nghe được tiếng gãy vụn của xương cổ tay.

 

Tôi cắn môi dưới đến đau điếng, không nói lời nào, không rên lấy một tiếng, thậm chí ngay cả vùng vẫy cũng không.

 

Cuối cùng, sát ý và cơn tức giận trong mắt dần dần tản đi, toàn bộ đều hóa thành nỗi đau thương và bất đắc dĩ chẳng thể nào che giấu. Hắn chậm rãi buông tay ra.

 

Tôi bước lảo đảo ra của tẩm cung của hắn thì nghe được giọng nói đã khôi phục nét tao nhã ngày thường sau lưng:”Đại điển phong Hậu, nửa tháng sau………………… vẫn sẽ tiến hành đúng hạn.”

 

Bước chân tôi hơi khựng lại, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo như băng, rồi tiếp tục xiên vẹo đi về trước.

 

 

 

            “Tâm Tuệ, em có muốn học chút gì không?” Tôi nghiêm túc hỏi Tâm Tuệ đang ngồi trên chiếc xe lăn đơn giản.

 

Chiếc xe lăn này là do tôi vẽ ra hình dáng, rồi nhờ Vô Dạ giúp đỡ hoàn thành. Tuy rằng không thể linh hoạt như ở hiện đại, nhưng ít ra thì thoải mái hơn so với gậy chống.

 

Gân tay và gân chân của Tâm Tuệ được Tiểu Ngân chữa trị tuy rằng đã có chiều hướng liền lại, nhưng ngay cả kỹ thuật hiện đại tiên tiến nhất còn khó mà đảm bảo có thể khỏi hẳn trong thời gian ngắn. Bây giờ, tôi đang cân nhắc việc tập vật lí trị liệu để phục hồi cho em.

 

Ánh mắt Tâm Tuệ tối sầm, rồi nhanh chóng giấu đi, trả lời:”Tiểu thư, em có thể học cái gì?”

 

Tôi nắm bàn tay trái vẫn còn khá linh hoạt của em, cúi đầu trầm tư một lúc mới mở lời:”Trước kia, em có thể làm rất nhiều việc, may vá, quản lí phòng ốc gì đều giỏi hơn ta, cho nên ta cũng không biết phải dạy em cái gì nữa.”

 

            “Vết thương của em, ta thề, bất luận thế nào đều sẽ tìm cách chữa trị. Nhưng trong giai đoạn hồi phục này, em có muốn học thứ gì đó để giết thời gian không, có thể…………………… tương lai sẽ có lúc dùng đến.”

 

Trên gương mặt không có lấy một chút vết thương nào của Tâm Tuệ lộ ra một nụ cười tươi tắn:”Vâng, tiểu thư.”

 

            “Nhưng mà, nên dạy em cái gì đây?” Tôi buồn bực cào cào tóc, “Thi từ ca phú chắc chắn không được. Ta ngoại trừ đi đạo văn người khác thì ngay cả luật bằng trắc cơ bản cũng còn mù mờ……………… Cầm kì thi họa, đừng nói đến vấn đề em có thể học hay không, chứ ta thì biết bọn chúng nhưng bọn chúng không biết ta!”
            “Khúc khích !” Tâm Tuệ nâng tay trái vẫn còn cử động được lên che miệng cười, “Tiểu thư, thường ngày nhìn người có vẻ làm gì cũng được, hóa ra là không biết làm gì cả sao?”
Tôi trợn trừng mắt liếc nhìn cô bé, lập tức giả ho một tiếng, tiếp tục:”Nhắc đến việc ta giỏi nhất, ngoại trừ kỹ thuật bắn súng và ám sát thì chính là y thuật học từ Kì Nhiên. Có điều, tình huống em hiện tại chỉ đành có thể để người ta chữa trị giúp mình. Ta có thể truyền một chút ý lý và dược lý nhưng trái lại…………… có cái gì mà không phải động tay đâu?”

 

Nghiêng đầu suy tư nửa ngày, tôi bỗng hét lên một tiếng, giọng mừng rỡ:”Trời ạ! Tâm Tuệ, sao ta lại không nghĩ đến chứ? Bác sĩ tâm lý, em có thể học trị liệu tâm lí đó. Ta nhất định sẽ bồi dưỡng em liên tục để trở thành bác sĩ tâm lí đầu tiên trên thế giới!”

 

            “Bác sĩ…………… tâm lý?” Tâm Tuệ khó hiểu nhìn tôi, khát vọng sống mãnh liệt dần dần bừng lên trong đôi mắt to tròn.

 

 

 

Lúc Bộ Sát trở về thì chỉ còn cách đại điển phong Hậu bảy ngày. Nhưng tôi nghĩ, bảy ngày cũng đã đủ cho tôi chuẩn bị tất cả rồi.

 

Chỉ có điều, cái làm cho chúng tôi chán nản và kinh sợ chính là, Bộ Sát không đưa Tâm Lạc và Thiên Thiên về theo.

 

Nháy mắt khi cửa phòng mở ra, lúc khí lạnh tràn vào đột ngột, tôi lập tức cho phép toàn bộ mọi người ngoại trừ Vô Dạ và Tâm Tuệ về nghỉ, đóng chặt cửa phòng và cửa sổ. Trong chốc lát, Bộ Sát yên lặng đáp xuống mặt đất.

 

Tôi quay lại, cẩn thận kiểm tra mạch đập và toàn thân huynh ấy, xác định là không có nội thương và ngoại thương thì mới hỏi:”Bộ Sát, lúc huynh vào cung có bị người của Vệ Linh Phong phát hiện không?”

 

Bộ Sát hơi sững người, sau đó lắc đầu chắc chắn:”Không có.”

 

            “Vậy thì tốt rồi.” Tôi thở hắt ra một hơi, chớp chớp mắt, lòng có chút bất an. Một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Tâm Lạc và Thiên Thiên thế nào?”

 

Bàn tay Tâm Tuệ xiết tay tôi thấm mồ hôi lạnh.

 

            “Lúc ta đuổi theo thì chỉ còn lại một mình Tâm Lạc.” Bộ Sát ngừng lại, hai hàng lông mày từ từ nhíu chặt.

 

Tôi vội truy vấn:”Ngay cả huynh mà cũng không có cách đưa thằng bé về sao?”

 

Đôi đồng tử đen thẫm của Bộ Sát dừng trên người tôi, ánh nhìn lạnh lẽo kéo dài một lúc mới không mặn mà gì đáp:”Ta không muốn đưa nó về.”

 

            “Bởi vì………………….. nó ở trong tay Kì.”

 

Hô hấp vốn dồn dập căng thẳng của tôi khựng lại, ngơ ngác lặp lại lời nói của Bộ Sát:”Tâm Lạc ở trong tay Kì Nhiên?”

 

Đầu óc tôi trống rỗng trong chốc lát rồi mới nói tiếp:”Hiện giờ………….. không gặp nguy hiểm gì?”

 

Bộ Sát lạnh lùng lắc đầu.

 

Tôi cúi đầu nhìn về phía Tâm Tuệ và bàn tay trái của em đang níu lấy tay tôi. Nỗi lo âu trong mắt cô bé dần dần tản đi, chuyển thành cái nhìn phức tạp, dịu dàng nói rằng:”Tiểu thư cho là Lạc nhi không gặp nguy hiểm, vậy chắc chắn em ấy không có nguy hiểm, em không lo lắng đâu.”

 

Tôi cảm kích nhìn cô bé cười cười nhưng trong lòng không cách nào bình tĩnh như vẻ ngoài được. Bộ Sát bảo Tâm Lạc trong tay Kì Nhiên. Không phải người nào khác, là Kì Nhiên.

 

Tay trái tôi xoa vòm ngực hơi nhức nhối, thầm thấy muốn bật khóc. Không phải vì bất kì điều gì khác, mà chỉ vì cuối cùng cũng nghe được một tin gì đó về chàng.  Người kia chẳng phải là ai xa lạ. Chàng là Kì Nhiên. Dù sao thì…………. cũng là Kì Nhiên!

 

Bây giờ không phải là lúc để nhớ nhung và sầu não. Tôi buông bàn tay hơi run rẩy, nhìn về phía Vô Dạ đầy nghiêm túc, gằn từng tiếng:”Vô Dạ, ta phải rời khỏi Hoàng cung.”

 

Cơ thể Vô Dạ rõ ràng chấn động một chút, từ mặt nạ sắt dường như phát ra âm thanh gì đó nhưng tôi không nghe rõ.

 

Hít sâu một hơi, hai mắt tôi không chớp nhìn hắn:”Vô Dạ, ta biết huynh còn thiếu Vệ Linh Phong một việc, cũng có lẽ là huynh còn có lí do không muốn rời khỏi hắn. Mà ta hiệh tại chỉ cần một quyết định của huynh.”

 

Trong phòng chỉ vọng lại tiếng cháy lách tách của lò sưởi. Vô Dạ cũng nhìn tôi, ánh mắt phức tạp khó hiểu. Tôi thấy, nhưng không miệt mài theo đuổi tìm hiểu xem đó là gì, bởi vì tôi chỉ cần duy nhất một quyết định mà thôi.

 

Một chốc sau, Vô Dạ như thở dài nhẹ nhõm, hai nắm tay xiết chặt lỏng ra, trong mắt ẩn chứa ý cười:”Ta và chủ tử……………… sẽ cùng đi.”

 

Tôi thở phào, mỉm cười yếu ớt. Tại nơi Hoàng cung này, thật sự là đã………………….. quá mệt mỏi rồi. Nếu sớm biết rằng sự việc sẽ phát triển đến tình trạng ngày hôm nay thì lúc trước, bất luận thế nào, tôi cũng sẽ không ngu ngốc đến độ………………… nhận “Tử Phượng.”

 

“Vậy thì,” Cuộn tay phải lại, tôi huơ tay đánh về phía tay trái, một âm thanh nhỏ vang lên trong phòng. Từ nụ cười yếu ớt chuyển thành sự thong dong, điềm đạm nói, “Chúng ta đành phải đánh một trận mới được. Ngày cuối cùng trước đại điển phong Hậu, ta phải…………………”

 

            “Trốn khỏi Hoàng cung!”

 

 

 

Khi trong phòng chỉ còn lại hai nguời tôi và Bộ Sát thì huynh ấy đến bên giường ra lệnh:”Ngồi lên.”

 

Tôi nghệch cả người:”Phải giúp muội trị thương á?” Khó trách sao Tâm Tuệ và Vô Dạ phải giữ hai người chúng tôi lại. Thì ra bọn họ sớm đã nhận ra nội thương trên người tôi không ổn.

 

Sau suốt nửa giờ, toàn bộ kinh mạch bị tắc ngẽn trên cơ thể đã được đả thông, cả người tôi mềm nhũn lại ngã vào lòng Bộ Sát. Sắc mặt huynh ấy so với lần trước lại càng kém hơn, trán cũng mướt mồ hôi nhiều hơn trước đó. Vậy ra……………. lần này nhất định là tiêu hao nhiều nội lực hơn rồi.

 

Hốc mắt tôi rưng rức, vội hạ hàng mi vẫn còn thấm mồ hôi, giọng ổn định:”Bộ Sát, trước lần lánh nạn này, có phải huynh muốn đoạt đá Thanh Long trong tay Duẫn Tử Hằng lại phải không?”

 

Người phía trên không đáp lời. Tôi thở dài, tiếp tục:”Thật ra, hắn có thể giá họa cho huynh thì tất nhiên huynh cũng có thể làm vậy. Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ than. (*) Dù sao thì lời đồn đại vốn cũng từ người mà ra, nên nó càng có thể là đặt điều.”

 

            (*) “Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân”: Người ta làm gì với mình thì đáp trả người ta bằng cái đó.

 

Thân thể bị từng cơn ớn lạnh bao trùm, nhưng chẳng thể sánh được sự lạnh lẽo trong tâm hồn. Tôi rụt vào lòng Bộ Sát, tiếp tục nói:”Trong tay huynh còn đá Chu Tước, là do Tiểu Ngân mang ra từ hang núi, chưa từng xuất hiện trước mọi người. Chúng ta chỉ cần để lọt vào trong chốn giang hồ một tin thế này: lúc trước tứ điện hạ lấy đá Thanh Long ra để thương lượng với huynh về việc ám sát tân Hoàng hậu Kì quốc là muội, cướp lấy đá Chu Tước. Nhưng sau khi mọi việc đã xong, hắn chẳng những muốn lấy lại đá Chu Tước mà còn phái người phục kích ám sát huynh.”

 

            “Rồi huynh tức giận nên mới trở lại ám sát hắn lần nữa, nhưng kết cục là lại ngộ thương Tô Uyển Nhu. Như thế, mọi người sẽ hoài nghi, phải chăng là cả đá Thanh Long lẫn đá Chu Tước đều nằm trong tay Duẫn Tử Hằng…………..”

 

            “Băng Y,” Bộ Sát bỗng nhiên ngắt lời, chống dậy nhìn người trong lòng là tôi, khẽ nhíu mày, “Trong khoảng thời gian ta không có ở đây đã xảy ra chuyện gì?”

 

Sắc mặt tôi ngập ngừng cứng ngắc, ngoảnh đầu sang một bên, thản nhiên đáp:”Có thể có…………….. chuyện gì chứ?”

 

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Bộ Sát dừng trên người mình, lại không nói gì, cơ thể cứng đờ như hóa đá. Không biết vì sao, những giọt lệ lại từ từ dâng lên nơi khóe mắt, lồng ngực đau đớn đến xót xa, không cách nào ngăn lại được.

 

Bộ Sát vươn tay ôm tôi từ đằng sau vào lòng, cánh tay dần dần siết chặt, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên khe khẽ, quanh quẩn trên đỉnh đầu tôi:”Đã…………… không sao nữa rồi.”

 

Tôi ôm gắt lấy cánh tay Bộ Sát, giọt nước mắt nóng hổi rơi tách lên cổ tay màu đồng của huynh ấy:”Bộ Sát…………….. Huynh đang nghiêm túc nghe muội nói phải không? Đây là………………… một lần cuối cùng muội nói lời xin lỗi. Muội thề…………….. từ nay về sau……………..”

 

Tôi vùi đầu sâu vào cánh tay huynh ấy, khóc nấc nghẹn ngào:”Từ nay về sau, muội sẽ không lại vì…………….. sự thờ ơ lạnh nhạt của mình mà hại mọi người bị tổn thương. Sẽ không lại…………….”

 

Thật lâu sau, Bộ Sát vẫn không đáp lời tôi câu nào, nhưng vòng tay lại càng chặt thêm, chặt đến mức tôi nghẹn thở. Trong cái ôm của huynh ấy có lẫn nỗi lo lắng ấm áp và cả sự lạnh lẽo của thân thể, lần lượt sưởi ấm cho cơ thể…………….. và cả trái tim giá lạnh của tôi.

 

Giây phút này, thời khắc này…………………

 

Tôi biết mình có thể khóc, vì huynh đã đến bên cạnh tôi; tôi biết tôi có thể tỏ ra yếu đuối, vì huynh nhất định sẽ bảo vệ mình…………….

 

Như bạn bè, như trỉ kỷ, như người thân quan trọng nhất thế gian…………….

 

 

 

Bảy ngày sau, toàn bộ sứ giả từ các quốc gia khác đều đến thủ đô Kì quốc. Đại điển sắc phong của Hoàng hậu “Cầm Ninh” của Kì quốc — là tôi, chính thức bắt đầu.

 

Sự phô trương của đại điển phong Hậu hoàn toàn khác hẳn với đại hôn sơ sài ngày trước. Nghi lễ được tổ chức kéo dài suốt bảy ngày.

 

Hai ngày trước đó, khi lễ tế trời nhàm chán và nghi thức tế tổ tiến diễn ra, nói thật là hai người tôi và Vệ Linh Phong bị vần vò đến khổ. Hai chúng tôi từ đầu đến cuối là đã không có hi vọng, nên tất nhiên cũng sẽ không nói lời nào.

 

Ngày thứ ba trong lễ cổ nhạc chấn thiên, Hoàng hậu nhận sổ sách ghi chép quốc khố từ quan lễ bộ, chính thức được sắc phong, và đồng thời được ghi vào tông tịch Hoàng thất. Đương nhiên, tên được ghi là Lam Doanh Nhược chứ tuyệt đối không phải là — Thủy Băng Y.

 

Mãi đến ngày thứ tư mới là nghi thức đại hôn của Đế vương Đế hậu thực sự trước toàn bộ quan viên lớn nhỏ trong Kì quốc và những sứ giả từ các quốc gia khác.

 

Trong cùng thời gian này, trong mười bốn ngày đây, tôi, Bộ Sát, Tâm Tuệ và Vô Dạ đã chuẩn bị chu đáo tất cả mọi thứ.

 

Tâm Tuệ nhất quyết kiên trì hi vọng tôi làm vật lí trị liệu cho em. Hơn một tháng, tuy không thể giúp cô bé hoàn toàn bình phục, nhưng để đi lại như người bình thường trong thời gian ngắn thì không vấn đề.

 

Tất nhiên, trước mặt mọi người bên ngoài, em vẫn tỏ ra im lặng, đau buồn ngồi trên xe lăn, nì nài tôi chỉ cho em những kiến thức liên quan đến “Trị liệu tâm lý” và một chút y lí, dược lí.

 

Bộ Sát có nói: Hiện tại, Vệ Linh Phong sẽ không quan tâm đến tứ thánh thạch. Vậy nên, tôi chỉ đơn giản là quang minh chính đại bảo Vô Dạ cầm Tử Phượng sai khiến “Phi ưng” hỗ trợ cho việc tung tin đồn bên ngoài.

 

Chiêu này tuy không chắc chắn có thể giành lại đá Thanh Long, nhưng ít nhất có thể chuyển mục tiêu lên án sang Duẫn Tử Hằng, dù ít dù nhiều cũng tốt.

 

Suy cho cùng thì, lời đồn đại chính bản thân nó đã là một vũ khí có lực sát thương mạnh vô cùng, huống chi là những tin này nếu lại rơi vào tai người có dụng ý, chỉ sợ là sẽ không chỉ ít thị phi như vậy.

 

Ngân lượng, xe ngựa để thay đổi, quần áo và còn có cả một ít lương khô, tất cả đều đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ thiếu…………. gió đông (*) nữa thôi.

 

            (*) Trích từ thành ngữ “Vạn sự câu bị, chích khiếm đông phong” tức: Mọi việc đều đủ, chỉ thiếu gió đông. Gió đông ở đây ý chỉ thời cơ để thực hiện một việc nào đó.

 

Buổi tối canh ba ngày thứ sáu trong đại điển phong Hậu cho đến hết ngày thứ bảy, vì diễn ra đại hôn của Hoàng đế mà khắp chốn vui mừng, bắn pháo hoa suốt đêm, mở rộng cổng thành khiến cho dân chúng cũng có thể cảm nhận được không khí tưng bừng.

 

Và buổi tôi hôm ấy cũng chính là thời cơ tốt nhất để tôi rời khỏi Hoàng cung.

 

Nhắc đến nghi thức ngày thứ năm thì phải nói đúng là có chút kì lạ, nhưng lại cực kì giống với buổi tiệc của một nhân vật nổi tiếng ở thời hiện đại. Trong Thừa Kiền cung bày đầy những món ăn đủ màu sắc thành dãy dài. Có rượu ngon, có bánh ngọt, có hoa quả và có cả món ăn chính.

 

Ở đây, phần nhiều là các sứ giả nước khác và quan viên Kì quốc có địa vị cao. Mọi người lần lượt chọn cho mình một vị trí phù hợp rồi ngồi xuống trò chuyện, dĩ nhiên cũng có không ít người bưng chén đi lại loanh quanh kính rượu.

 

Mà trách nhiệm của tôi lại cực kì đơn giản. Đó chính là đi theo phía sau Vệ Linh Phong, kính rượu từng sứ thần các nước rồi nhận lời chúc phúc. Cả một vòng, tôi từ đầu đến cuối không cần nói chữ nào, cũng không uống lấy một giọt rượu, chỉ cần đeo lên nụ cười giả tạo nhưng đúng là cũng tốn không ít sức.

 

Có điều, chuyện may mắn này hoàn toàn chấm dứt ngay khi tôi chợt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc với thần sắc u ám trước mắt.

 

Người kia đúng là Thái tử Thược quốc — Phó Quân Mạc.

 

Tôi ngoài mặt vẫn giữ nụ cười dối trá, từ đầu đến cuối đều theo sát bên người Vệ Linh Phong không hé răng.

 

Ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt tôi lơ đãng để lộ hàn ý đối lập rõ ràng với nụ cười dịu dàng nơi khóe môi. Điều này làm đôi mắt vốn đang nhìn thẳng về chỗ tôi của hắn nhíu lại.

 

Vệ Linh Phong nhàn nhã bước đến, âm thầm chặn đứng tầm nhìn của Phó Quân Mạc, khóe miệng nhếch thành đường vòng cung nhàn nhạt:”Trẫm thật sự không nghĩ rằng Hoàng thái tử Thược quốc, Hắc mã thần tướng tiếng tăm lừng lẫy lại tự mình đến tham dự hôn lễ của trẫm.”

 

Mép môi tôi giương lên thành ý cười kín đáo, ánh mắt ráo riết liếc về một người đang cười thanh nhã điềm đạm nhìn chúng tôi đứng cách đó không xa, Duẫn Tử Hằng.

 

Đối với người này, tôi cũng không có ấn tượng gì mấy. Chỉ là nhìn hắn giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sự yên tĩnh, nền nã không tranh với đời, tôi không thể không nói rằng, kỹ xảo của người này đã lên đến đỉnh cao, quả thật có thể đi giành giải thưởng Oscar được rồi.

 

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy có một ánh mắt dò xét quét trên người mình. Tầm nhìn hơi dịch, bắt gặp một đôi mắt sâu hút, đen bóng như một mặt hồ thăm thẳm muốn cuốn người khác vào, tôi sững sờ.

 

Đó là một thanh niên tầm khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, toàn thân vận áo trắng hơn cả tuyết, ngay cả dải lụa buộc tóc trên đầu cũng trắng ngần làm nổi bật đôi mắt sáng ngời, đôi môi hồng hào cùng mái tóc đen tuyền nhưng lại vô cùng…………. duy mĩ.

 

Diện mạo của hắn cũng không phải là quá tuấn tú, chỉ là cả người dường như có sức hút riêng, lại như tỏa ra ma chú hút ánh nhìn của mọi người, thậm chí ngay cả trái tim đều bị hấp dẫn, bất luận là nam hay nữ cũng không thể tự khống chế.

 

Cánh môi đỏ thẫm của hắn hơi mím, cười không mặn không nhạt với tôi. Rõ ràng ở đây rất ồn ào náo nhiệt, nhưng trong giây lát , tôi lại như rơi vào đôi mắt như đầm nước rét buốt kia, lạnh đến thấu xương, sởn cả tóc gáy.

 

Tôi cuống quít quay đầu đi, tiện thể nhìn trừng trừng xuống mặt đất lát đá cẩm thạch mà cảm thấy trong lòng không ngừng kinh hoàng, trên lưng thấm một lớp mồ hôi lạnh.

 

Vệ Linh Phong chợt đến gần, tay ôm lấy thắt lưng tôi. Tôi nhíu mày toan đẩy hắn ra thì hắn đã cúi đầu xuống kề sát bên tai, nhỏ giọng:”Băng Y muốn biết người kia là ai không?”

 

            “Là ai?” Tôi phản xạ có điều kiện ngẩng đầu hỏi, không ngờ rằng khuôn mặt anh tuấn kia lại gần trong gang tấc, đáy mắt lóe lên sự kinh ngạc và niềm vui thấp thoáng rồi mất tăm. Tôi cuống cuồng gục đầu, âm thầm siết chặt tay.

 

Vệ Linh Phong cũng không lại bức bách tôi, không nặng không nhẹ buông ba chữ:”Bạch Thắng Y.” rồi thoải mái thả bàn tay đang giữ tôi ra.

 

Nhưng cả người tôi lại chấn động, ba chữ kia quanh quẩn không ngừng trong tâm trí. Người này là Bạch Thắng Y?
Một trong Tứ đại Thừa tướng của Băng Lăng quốc, người duy nhất thông thạo được phệ tâm thuật mà Kì Nhiên đã dặn phải tránh xa — Bạch Thắng Y!

 

Bình luận về bài viết này